LTS: Tác giả Phương Thảo (tên thật là Hồ Thị Thảo), sinh năm 1966, quê ở xã Quỳnh Hồng, huyện Quỳnh Lưu cũ (nay là xã Quỳnh Lưu), tỉnh Nghệ An. Chị từng là giáo viên Ngữ văn, nguyên Hiệu trưởng Trường THPT Quỳ Châu và đã nghỉ hưu năm 2022.
Những vần thơ của tác giả Phương Thảo được viết nên từ những tháng năm gắn bó với mái trường miền núi Quỳ Châu, nơi chị sống cùng bao vất vả của phụ huynh, học sinh và thấm đẫm ân tình của những con người mộc mạc, chân chất. Những vần thơ ấy như dòng suối mát lành của văn hóa đồng bào Thái chảy qua tâm hồn người viết, ngân lên tiếng chày giã gạo, tiếng mõ trâu về bản, tiếng suối rì rầm trong đêm. Từ nhịp sống của núi, chị lặng lẽ chắt lọc thành những vần thơ dung dị, trong trẻo, đượm nghĩa yêu thương. Viết vì yêu nghề, yêu cuộc sống, yêu nơi mình từng gắn bó, Phương Thảo gửi gắm ân tình vào từng con chữ – như một lời tri ân với mái nhà, với đất và người đã che chở cuộc đời mình.
Trong chùm thơ này, người đọc bắt gặp hồn quê xứ Nghệ qua khu vườn mùa thu ấm áp, hình ảnh cô giáo vùng cao lặng thầm gieo chữ, và cả giấc ngủ vội của người lính giữa cơn bão dữ. Những vần thơ dung dị, trong trẻo mà xúc động, như lời tri ân cuộc sống – nơi tình người, tình đất quyện hòa. Từ chất liệu đời thường, thơ Phương Thảo cất lên tiếng nói của yêu thương và nhân ái, gợi nhắc ta về vẻ đẹp bền bỉ của những con người âm thầm gieo hạt giữa cuộc đời.
Ban biên tập Tạp chí Sông Lam trân trọng giới thiệu tới quý bạn đọc chùm thơ của tác giả Phương Thảo!
VƯỜN THU
Nắng hanh vàng
rót mật ong rừng lên khu vườn cũ
khóm chuối, bờ tre, hàng chè, gốc bưởi,
quyện hơi ấm bàn tay.
Mùa này
những luống đất được mẹ xới đi, lật lại
thật tơi, thật xốp, thật mềm
cho cải ngọt mau nhú mầm xanh.
Từng góc vườn chân mẹ đã quen
đây trồng khoai lang chỗ kia bầu, bí
này luống mồng tơi, này gừng, này sả
thoang thoảng thơm vườn Hương nhu…
Tháng năm như người đi xa không trở lại
vườn xưa đã từng xanh rất xanh, như chẳng thể úa tàn!
Heo may từ những ngọn núi mờ xa
Chiều nay về trong vườn mẹ
tay mẹ nhỏ bé trong tay con
như ngọn cỏ mềm.
Tháng 10/2024
CÔ GIÁO VỀ BẢN
Đường về bản xa xôi
cây rừng ngập lối
sương giăng giăng những đỉnh núi bạc đầu
cô giáo trẻ vượt Bù Xen, đèo dốc quanh co
những khúc quanh nối nhau lẫn vào mây núi.
Ùa ra đón cô
những đôi mắt to tròn, háo hức
trong như nước suối đầu nguồn
lớp học bản Ban
mái tranh nghiêng nghiêng, mong manh vách nứa
cây săng lẻ già đứng gác cổng oai nghiêm.
Như làn gió thơm
sân trường nở những nụ hoa lung linh nắng sớm
long lanh, trong trẻo
khúc ca khao khát những chân trời lạ lẫm, tươi xanh!
Hạt lúa, củ khoai mang dáng hình con chữ
tiếng giã gạo ban mai cùng tiếng trẻ học bài
gùi măng với rau rừng qua mùa mưa bão
ép xôi thơm ủ ấm suốt đông dài…
Cô giáo về bản em
con chữ về bản em
niềm vui về bản.
Từ lớp học đơn sơ sau vòm lá
những bàn chân vượt dốc
đất quê mình nở hoa!
Tháng 8/2025
GIẤC NGỦ NGÀY MƯA BÃO
(Kính tặng các cán bộ, chiến sĩ giúp dân trong cơn bão số 10, số 11 năm 2025)
Con vừa được chợp mắt xong, mẹ ạ
một chút thôi, giấc ngủ quý cô cùng
mưa tạnh một lúc rồi, chúng con mệt, ngả lưng
trải manh áo, kê cánh tay làm gối.
Nhớ khi xưa mẹ vỗ về vào giấc
nghiêng nghiêng cánh cò, thảng thốt… đón cơn mưa
nay bão lũ cùng anh em đồng đội
chúng con đến với dân, xoa dịu những kinh hoàng.
Tiếng trẻ khóc òa trong tiếng mưa chan
gió vẫn rít cuồng điên ngoài khung cửa
thác lũ thét gào, chồm lên như lửa
cuốn phăng cửa nhà
bao yên ấm còn đâu?
Con ngủ vội chút thôi, thêm sức lực bên nhau
đồng đôi nắm chặt tay vững vàng nơi sóng gió,
con của mẹ hiểm nguy không hề sợ
chỉ sợ không đến kịp giúp dân khi bão tố hãi hùng…
Con vừa chợp mắt một chút, một chút thôi, mẹ ạ!
Tháng 10/2025
(Theo tapchisonglam.vn)
Ý kiến bạn đọc