Bồi hồi ngược dòng sông Hiếu chiều xuân nắng vương trên đồng con đường gập ghềnh khắc khoải… Em về. Ai có thầm mong ?
Đón em từ dốc Kèm kho nghe tiếng khèn ai vắt lên đỉnh núi mênh mang trong thung lũng cây lá trong vườn từ bản Bông sang bản Thắm, cùng hát khúc mùa xuân !
Hoa đào nhuộm má em ửng đỏ khăn Piêu cười trong gió, mê say… Núi Mường Chai giấu mắt em trong đại ngàn xanh thẳm men theo con suối, đường rừng đi tìm lời ru.
Non nước Mường Chai nói lời thương em từ ngàn năm trước. Thẳm Ồm vời vợi màn đêm từ nẻo hồng hoang xa khuất Chờ em. Đá vẫn chờ em…
Mường Chai, một chiều em đến núi xanh, suối xanh ngỡ ngàng lặng lẽ trong lòng núi đá chảy mềm đôi bờ thời gian.
(Mường Chai là địa danh cổ của xã Châu Thuận, huyện Quỳ Châu, Nghệ An)